Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nam thần biến thành cún


Phan_5

Tâm trạng của Tô Tiểu Đường rất nặng nề, bóp chặt nắm tay, nửa ngày không nói gì, cuối cùng nhìn anh với ánh mắt kiên quyết: “Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh, tôi sẽ cố gắng làm việc để cho anh một cuộc sống tốt nhất”.

Nhìn thấy Tô Tiểu Đường giống như vợ mình hứa hẹn đủ thứ, Phương Cảnh Thâm im lặng, quên đi, mặc kệ như thế nào, mục đích của anh cũng đã đạt được, cô có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường là tốt rồi. Nói cho cùng thì chuyện này vốn dĩ cô có thể hoàn toàn bỏ mặc, không lý gì vì một chuyện ngoài ý muốn mà làm cho cuộc sống của cô trở nên tồi tệ.

Sau khi được khích lệ, Tô Tiểu Đường lập tức sửa bảng thông báo buôn bán lại bình thường. Lúc này, lỗ tai của Phương Cảnh Thâm đột nhiên run run lên, dường như anh nghe thấy tiếng bước chân xa lạ đang tới gần đây, sau khi biến thành cún thính giác của anh nhạy bén hơn rất nhiều.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa đùng đùng…

Phương Cảnh Thâm thấy Tô Tiểu Đường đang bận bịu, liền đi đến dùng chân mở cửa.

“Tiểu…” Người đàn ông ở ngoài cửa vì không nhìn thấy người cho nên lời nói trong miệng chỉ nói được một nửa, sau đó, ánh mắt của anh ta di chuyển từ trên xuống dưới, lúc nhìn thấy người đến mở cửa cho anh ta là...một con cún, nét mặt cứng đờ, sau đó đưa mắt vào trong phòng kêu một tiếng: “Tiểu Đường, Tiểu Đường, em có ở nhà không…”.

Tô Tiểu Đường nghe thấy có tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào, ngón tay đánh bàn phím ngừng lại. Bình thường rất ít người đến nhà tìm cô, ngoại trừ nhân viên chuyển phát nhanh thì chính là Lý Nhiên Nhiên, nhưng sao cô lại nghe được thanh âm giống của người kia?

Mang một bụng nghi ngờ đi ra ngoài, vừa nhìn thấy không ngờ lại là anh ta…

“Tống Minh Huy?”.

Chương 8

Người đàn ông đứng ở cửa không phải là Tống Minh Huy đó sao.

Chỉ thấy anh ta mặc một bộ âu phục hàng hiệu, mang đôi giày da bóng loáng, mang theo một túi công văn cao cấp, tóc tai gọn gàng, trong tay còn cầm một xâu chìa khóa xe, ánh mắt đảo một lượt soi mói, chán ghét nhìn căn nhà bừa bộn của Tô Tiểu Đường cùng với dáng vẻ nhếch nhác trên người cô.

Nhưng ánh mắt đó chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất, thay đổi nhanh đến mức khiến người khác khó có thể phát hiện ra được, tỏ vẻ như bạn bè thân thiết, lâu năm gặp lại, tay bắt mặt mừng: "Vài ngày không gặp, Thịt Viên của chúng ta thật sự càng ngày càng thông minh, lại còn biết mở cửa cho anh nữa cơ đấy!"

Tô Tiểu Đường cũng không có ý muốn mời anh ta vào, nhưng Tống Minh Huy từng bước đi vào như đã vô cùng quen thuộc, còn mang ra một túi thức ăn cho chó và đồ ăn vặt dùng để chơi đùa cùng Thịt Viên, "Bảo bối, xem anh mang cho cưng đồ ăn ngon gì này..."

Nếu là bình thường, chỉ cần Tống Minh Huy vừa xuất hiện, Thịt Viên chắc chắn sẽ lập tức vô cùng vui vẻ nhào đến, nếu thấy anh ta cầm đồ ăn ngon, nó có thể quên hết mọi thứ liên tục phe phẩy đuôi không ngừng.

Mà đằng này Phương Cảnh Thâm lười biếng ngáp một cái, đến nhìn anh ta một lần cũng lười, lắc đầu một cái liền xoay người lại chạy về phía ghế sofa nằm xuống.

Bị ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt Tống Minh Huy ngượng ngùng mang chiếc túi đặt cạnh bàn trà: "Hình như tinh thần Thịt Viên không tốt lắm thì phải? Không phải bị bệnh chứ?"

"Nó tốt vô cùng, anh có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi, tôi còn phải buôn bán."

"Ha ha, gần đây làm ăn tốt không?"

"Rất tốt."

Tô Tiểu Đường đã mấy ngày không được nghỉ ngơi, cho nên độ kiên nhẫn cũng không được tốt lắm, Tống Minh Huy thấy thế cũng không nói bâng quơ nữa, nói ngay vào chuyện chính, "Là như thế này, gần đây anh và mấy người bạn hùn vốn mở công ty, muốn hỏi thử em xem có hứng thú nhập cổ phần hay không..."

Tô Tiểu Đường không hề suy nghĩ, trả lời: "Không có hứng thú."

Tống Minh Huy cũng lường trước được mọi chuyện không dễ dàng như vậy, nhưng vẫn không bỏ cuộc, trái lại trong lòng đã có tính toán từ trước, đưa ra lý do cùng với bộ dạng lấy lòng: "Tiểu Đường, đừng cự tuyệt nhanh như vậy, em nên biết năng lực của anh, chuyện gì chưa nắm chắc phần thắng sẽ không làm, anh bảo đảm mọi chuyện làm ăn sẽ thuận lợi, có lời không lỗ, hơn nữa tiền để ở chỗ em cũng không làm gì, để trong ngân hàng thì sinh lời chẳng được bao nhiêu, tốt hơn vẫn là nên lấy ra đi đầu tư, cần gì vì mấy đồng tiền mà làm khó dễ, em nói xem đúng vậy không? Anh biết chuyện Lâm Tuyết khiến em rất đau lòng, là anh có lỗi với em, anh cũng mong sẽ bù đắp lại cho em được phần nào..."

Tuy rằng nghe những câu anh ta nói cô cũng muốn bỏ tiền ra, thế nhưng Tô Tiểu Đường không muốn nhiều lời với anh ta, trực tiếp cắt đứt mơ tưởng của anh ta: "Ai nói tiền để ở chỗ tôi là vô nghĩa? Gần đây tôi mới mua một chiếc xe."

"Vậy sao?" Tống Minh Huy sửng sốt, trong giọng mang theo sự dò xét một cách cứng nhắc, "Chiếc xe màu đỏ dưới lầu?"

"Chiếc xe màu trắng bên cạnh chiếc màu đỏ."

Tống Minh Huy vẫn bình tĩnh cầm chiếc chìa khóa xe vốn định mang đến để khoe khoang cất lại vào túi, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, đau lòng như mình vừa bị mất tiền, "Ha ha, không ngờ em lại mua một chiếc xe đắt tiền như vậy, năm nay, xe một khi mua rồi sẽ bị mất giá, mua rồi như mang tiền đi đốt, hơn nữa ngày nào em cũng ở nhà, rất ít khi dùng xe, một năm không chạy được mấy lần, cần gì..."

"Tôi muốn xài tiền thế nào cần phải được anh đồng ý sao?"

Lúc này Tống Minh Huy mới ý thức được bọn họ đã chia tay rồi, ngượng ngùng nói, "Tiểu Đường, anh cũng vì muốn tốt cho em. Trước đây không nghe em nhắc đến chuyện mua xe, sao đột nhiên lại..."

Tô Tiểu Đường không thể nhịn được nữa cắt ngang lời nói của anh ta, "Bởi vì xe buýt và xe điện ngầm không cho phép dắt thú cưng theo, tôi cố tình mua cho Thịt Viên nhà tôi đấy, không được sao?"

Tống Minh Huy hoàn toàn không nghĩ đến, chuyện này nghe qua chỉ như nói cho có lệ, nhưng đây đúng là nguyên nhân chính khiến Tô Tiểu Đường mua xe.

Mua cũng mua rồi Tống Minh Huy không tiện nói thêm gì nữa, đành phải lùi một bước: "Vậy em mua xe rồi hẳn là vẫn còn dư đúng không, còn dư đưa anh cũng được."

Tô Tiểu Đường trực tiếp cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi muốn để dành tiền để mua nhà."

"Mua nhà?" Vẻ mặt Tống Minh Huy không cam lòng, "Một cô gái như em mua nhà làm gì?"

Tô Tiểu Đường hết kiên nhẫn, "Không liên quan đến anh, nếu như không còn chuyện gì nữa tôi còn phải làm việc không tiễn."

"Chờ một chút!" Tống Minh Huy gọi cô lại, "Chuyện nhập cổ phần không vội, em suy nghĩ kỹ lại đi, anh đến đây còn có chuyện khác!"

Tô Tiểu Đường cau mày, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên, ánh mắt Tống Minh Huy dời lên người Thịt Viên, sau đó mở miệng nói: "Em đưa Thịt Viên cho anh."

Trước đó Tô Tiểu Đường còn có thể tỏ vẻ lịch sự, kiềm chế tâm trạng, vừa nghe lời này lập tức trừng mắt, "Anh nói cái gì?"

Phương Cảnh Thâm nằm một chỗ im lặng từ nãy đến giờ, nghe được câu này cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang.

"Trước đây Thịt Viên là chúng ta cùng mua, anh cũng có một phần, anh mang về có gì sai?" Giọng nói của Tống Minh Huy giống như chuyện đó là lẽ hiển nhiên.

Tô Tiểu Đường tức giận nói: "Thịt Viên đúng là lúc chúng ta chưa chia tay đã cùng mua nó, nhưng anh đừng quên lúc mua anh không hề trả một phân tiền, sau khi mua về cũng chẳng hề bỏ chút tâm tư! Bây giờ dựa vào cái gì lại đòi Thịt Viên với tôi?"

"Không phải lúc đó trên người anh hoàn toàn không có một phân tiền sao? Đã nói là chúng ta cùng mua, cùng lắm bây giờ anh mang tiền trả lại cho em! Nói gì mà chẳng hề bỏ chút tâm tư? Lúc đó mỗi ngày em đều bận rộn như vậy, anh cũng không ít lần quan tâm đến Thịt Viên!" Tống Minh Huy vừa nói vừa móc bóp ra, "Bao nhiêu tiền tự em lấy đi!"

Tô Tiểu Đường khoanh tay cười nhạt, "Ha! Tống Minh Huy, anh còn dám nói! Quan tâm Thịt Viên? Quan tâm đến mức cùng Lâm Tuyết lên giường rồi? Hôm nay là Lâm Tuyết bảo anh đến đến đây đòi cún với tôi sao? Các người muốn nuôi thú cưng thì tự mình đi xin hoặc đi mua tôi mặc kệ, Thịt Viên của tôi tuyệt đối sẽ không giao lại cho anh!"

Quan tâm gì chứ, sau này nghe Lý Nhiên Nhiên nói cô mới biết, Tống Minh Huy vẫn hay dắt Thịt Viên được cô nuôi tròn trịa mập mạp, ai thấy cũng yêu, đi dụ dỗ mấy cô gái trong công ty, anh ta có thể cưa đổ được Lâm Tuyết, công lao của Thịt Viên không phải là ít, vậy mà anh ta còn không biết xấu hổ đến tận nhà đòi cún.

"Tô Tiểu Đường, em đừng có mà không nói đạo lý có được không?" Mọi chuyện đều không giải quyết thuận lợi, rốt cuộc Tống Minh Huy cũng không thể ăn nói hòa nhã được nữa.

"Tôi không nói lý?" Tô Tiểu Đường nở nụ cười lạnh.

Tống Minh Huy bị cô nói trúng tim đen, trước khi đến đây đúng là anh ta đã đồng ý với Lâm Tuyết, không thể để mất thể diện trước mặt bạn gái được, vậy nên hôm nay anh ta muốn mang Thịt Viên đi, cô không muốn, đương nhiên anh ta muốn trực tiếp ra tay cướp lại, "Thịt Viên ngoan, theo anh về nào..."

"A —— "

Kèm theo đó là một tiếng kêu thảm thiết, tay của Tống Minh Huy chưa kịp sờ được đến một sợi lông chó thì đã bị cắn một phát.

Trước lạ sau quen, lần này Phương Cảnh Thâm cắn người đã thuận miệng hơn không ít.

Vốn có ưu thế của chủng loài, tự nhiên lại được sử dụng vào lúc thích hợp.

Tống Minh Huy nổi giận nhấc chân định đạp, Tô Tiểu Đường tiện tay nhặt một chiếc ly thủy tinh trên bàn đập bể đặt dưới chân anh ta, lạnh lùng nhìn anh ta, nói từng chữ một: "Tống- Minh- Huy, anh- dám- động- đến- nó- thử- xem!"

Tô Tiểu Đường dáng vẻ mập mạp, dáng người cao 1m72, so với Tống Minh Huy không thấp hơn bao nhiêu, đằng đằng sát khí bước đến, thật sự làm anh ta phải rút chân lại, chỉ có thể ra sức quát: "Tô Tiểu Đường, cô thật sự là người không thể hiểu nổi! Là con chó điên của cô cắn tôi trước đấy!"

"Anh cũng biết đây là cún của tôi chứ không phải của các người?"

"Tô Tiểu Đường, cô đừng có quái gở như thế, tôi chịu đủ rồi, hở một chút là bày ra bộ dạng của kẻ bị hại, tôi đúng là “di tình biệt luyến”*, cô cũng không tốt hơn là bao, từ lúc vừa bắt đầu cô đã xem tôi là thế thân của Phương Cảnh Thâm!" Tống Minh Huy cuối cùng không nhịn được nữa nói ra tất cả không nể nang ai.

* Di tình biệt luyến: Trước yêu một người, sau lại yêu một người.

"Tôi xem anh là thế thân của Phương Cảnh Thâm?" Tô Tiểu Đường dường như vừa nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên đời, "Anh ngay cả xách giày cho Phương Cảnh Thâm cũng không xứng! Lòng lang dạ sói, ngay cả chó cũng không bằng!"

Tống Minh Huy tức giận suýt chút nữa ói ra máu, đứng tại chỗ chỉ vào cô nói: "Tô Tiểu Đường, hôm nay tôi mới biết cô là người như vậy, trước đây tôi có mắt như mù mới nhìn trúng cô!"

Tô Tiểu Đường cười ha ha, "Không phải vậy sao, nếu không phải anh mù mắt thì làm sao ngay cả vóc dáng khổng lồ này của tôi anh cũng không thấy, mắt mù nên chỉ nhìn thấy mỗi tiền!"

"Cô..."

Tuy thoạt nhìn Tô Tiểu Đường khỏe mạnh, nhưng trên thực tế lại là một cô gái vô cùng yếu đuối, bình thường lúc nào cũng vô tư, tính tình rất tốt không hề so đo, đây là lần đầu tiên cô nói người khác nặng lời như vậy, mắng Tống Minh Huy đến mức mặt đỏ lên nói không nên lời.

Thỏ nổi giận cũng có thể cắn người mà, huống hồ Tống Minh Huy còn chạm đến đại kỵ của cô. Tô Tiểu Đường trực tiếp mang túi ni lông đập lên người anh ta, "Cầm đồ của anh cút đi cho tôi! Còn dám có ý đồ với Thịt Viên, tôi sẽ đánh gãy chân anh!"

"Cô, được, được lắm..." Tống Minh Huy chán nản, vốn muốn nói thêm gì đó, trong lúc vô tình lại trông thấy ánh mắt đáng sợ của Thịt Viên, vậy nên đành im lặng cụp đuôi chạy, trước khi đi còn nghe được phía sau truyền đến giọng nói mới một giây trước còn hùng hồn mạnh mẽ, giờ đã dịu dàng như nước của Tô Tiểu Đường —— "Thịt Viên, chúng ta đi súc miệng, cắn thứ bẩn thỉu coi chừng sinh bệnh..."

***

Tống Minh Huy đi rồi, Tô Tiểu Đường không nói một câu, lặng lẽ ngồi trên sàn thu thập mảnh kiếng bể, tiện thể quét dọn lại căn nhà đã nhiều ngày không dọn dẹp.

Phát hiện ánh mắt Phương Cảnh Thâm như có như không đang nhìn mình, miễn cưỡng nhìn anh cười cười, "Anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh ta đem anh đi đâu."

So với việc mất mặt khi bị vạch trần trước mặt bạn bè lần trước, chuyện hôm nay đúng thật là chuyện xui trước còn chưa đi hết, chuyện xui sau đã ùn ùn kéo đến. Mặc dù việc cô cố gắng xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thế nhưng nỗi khổ cùng sự chua xót trong lòng lại không có cách nào kiềm nén được. Ai không muốn bản thân xinh đẹp nhất khi đứng trước mặt người mình thích, thế nhưng một lần nữa cô lại để cho anh thấy bộ dạng khổ sở, đau đớn của bản thân...

"Quả nhiên, mập mạp đều không có tương lai..." Tô Tiểu Đường ủ rũ cúi đầu tự lẩm bẩm. Gục xuống làm bộ dạng thảm thương thoạt nhìn so với Phương Cảnh Thâm còn giống cún hơn, một con cún nhỏ bị mọi người xem thường

Phương Cảnh Thâm bước đến bên giường, dường như muốn cầm IPAD, kết quả, có lẽ do thân thể quá nặng nên nhảy không được cao, giữa chừng mất thăng bằng ngã xuống quay tròn mấy vòng ...

Bộ dạng thật sự rất buồn cười, Tô Tiểu Đường một giây trước còn đang buồn bực, trông thấy cảnh đó nhịn không được bật cười, sau đó dè dặt che miệng lại, trước đây vì Thịt Viên quá béo nên cũng hay gặp phải tình huống thế này, mỗi lần như vậy cô đều ôm bụng cười một lúc lâu, nhưng bây giờ đây chính là nam thần, không thể cười, tuyệt đối không thể cười, thế nhưng, thật sự buồn cười quá đi, không nhịn được...

"Phốc ha ha ha ha ha..."

Phương Cảnh Thâm lăn tại chỗ hai vòng, ngọ ngoậy một lúc lâu mới ngồi vững lại được, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.

Cuối cùng Tô Tiểu Đường không dám cười nữa, cẩn thận cầm IPAD xuống đưa đến trước mặt anh.

Thấy anh chăm chú dùng chân gõ, Tô Tiểu Đường có chút hiếu kỳ bước gần lại xem anh muốn làm gì, sau đó còn thấy một dòng tiêu đề màu đỏ to tướng ——《 Kế hoạch giảm béo trong vòng một trăm ngày 》...

Chương 9

“Ặc, đây là…”

[Từ buổi sáng ngày mai bắt đầu giúp tôi giảm béo, cún của cô quá mập] Khi nói những lời này, giọng điệu của Phương Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ.

Dù sao bây giờ mình cũng đang sử dụng thân thể của con cún này, nếu vẫn mập như vậy thì anh sẽ gặp rất nhiều phiền phức, có đôi khi trên người ngứa quá muốn tự gãi một cái cũng làm không được, lại ngượng ngùng vì những chuyện thế này mà phải nhờ Tô Tiểu Đường giúp đỡ, quả thực là rất đau khổ…

Tô Tiểu Đường nghe xong lại nhịn không được ghen tị mà nhìn thân thể tròn vo của Thịt Viên, nghĩ thầm nếu người hoán đổi linh hồn với nam thần là mình thì tốt quá rồi, có nam thần đích thân giúp mình giảm cân, thật sự chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc…

Không phải trong những bộ tiểu thuyết, phim điện ảnh, và phim truyền hình đều là nam chính hoán đổi thân thể với nữ chính sao? Nữ thần vận mệnh vì sao người không dựa theo tình tiết đó mà làm chứ, đương nhiên là bởi vì mình không phải là nữ chính, Tô Tiểu Đường yên lặng thở dài…

Mãi cho đến lúc Phương Cảnh Thâm dùng ánh mắt dò xét để nhìn sang đây, Tô Tiểu Đường mới nhanh chóng phá vỡ suy nghĩ mờ ám này, ngồi ngay ngắn nói: “Ừ tôi biết rồi, tôi sẽ giúp anh”

[Cô cũng giảm cân luôn đi]

“Ặc…”.

[Sao?].

“Không, không được,…”.

Mọi người đều nói khi người đàn ông làm việc nghiêm túc thì có sức hấp dẫn cực lớn, nếu lúc này hình dáng đang hết sức chuyên chú viết bản kế hoạch là Phương Cảnh Thâm thật sự chứ không phải một con cún béo ú, đoán chừng Tô Tiểu Đường đã bỏ mạng…

[Kỳ sinh lý.].

Đang ngẩn người suy nghĩ miên man, bên tai cô lại vang lên giọng nói nghiêm túc, quy củ…

“Hả?” Tô Tiểu Đường thoáng sửng sốt không kịp phản ứng, cho rằng chính mình nghe lầm…

[Thời gian hành kinh là bao nhiêu ngày?] Phương Cảnh Thâm lặp lại lần nữa..

Tô Tiểu Đường cũng từng nghe nói kết hợp kỳ sinh lý với giảm cân có thể “làm ít lợi nhiều”, lại nghĩ đến nghề nghiệp của Phương Cảnh Thâm là bác sĩ, hỏi vấn đề này đúng là rất bình thường, chẳng qua cô vẫn hơi xấu hổ, gãi gãi đầu: “Chuyện đó, tôi nhớ, hình như là tháng trước …”.

Sau đó Phương Cảnh Thâm lại hỏi cô vài vấn đề tương tự, như là cuộc sống làm việc và nghĩ ngơi, cùng thói quen ăn uống hằng ngày, cuối cùng dứt khoát liệt ra một bảng mẫu để cô điền từng cái vào…

Tô Tiểu Đường giống như học sinh tiểu học đang làm bài kiểm tra, không dám qua loa chút nào, còn nằm bò ra đấy chăm chú điền vào, hơn nữa còn ngoan ngoãn lôi cái cân trọng lượng bị phủ một lớp bụi thật dày ra, nhìn thấy con số trên cân trọng lượng quả thực cô không còn mặt mũi gặp người ta nữa…

Cân trọng lượng của cơ thể xong, tâm trạng trở nên nặng nề mà điền con số vào, sau đó tiếp tục làm bài. Lúc điền đến câu hỏi cuối cùng, Tô Tiểu Đường theo vô thức nhìn về phía Phương Cảnh Thâm, trông thấy Phương Cảnh Thâm nhìn sang đây cô chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống…

Câu hỏi cuối cùng: Động lực giảm cân…

Tô Tiểu Đường nhìn bốn chữ kia rất lâu, nhưng vẫn không dám điền “Vì nam thần”, liền lưu loát viết một vài chữ: “Khi mua quần áo thì có thể tự hào vang dội mà báo số đo”, “Ghế gãy người ta sẽ nghi ngờ chất lượng của ghế có vấn đề đầu tiên chứ không phải là vấn đề cân nặng của mình” “Gầy thành tia chớp, đánh chết những người đã từng chế giễu mình…” Ngòi bút dừng một chút, cuối cùng thêm một câu: “Có quyền thích một người…”.

Sau khi điền xong, cô thấp thỏm bất an mà chờ Phương Cảnh Thâm chấm bài thi…

[Cao 172cm, kỷ lục cao nhất của cân nặng là 100kg, thấp nhất là 87,3kg, hiện tại là 96,5kg, tính theo chỉ số BMI*, mức độ cân nặng thuộc loại béo phì. Tôi cũng không ủng hộ chuyện các cô gái giảm cân, nhưng mà vóc dáng của cô đang đe dọa sức khỏe của cô đó. Trước mắt cô phải giảm 25kg mới có thể đạt được mức bình thường].

*Chỉ số BMI = cân nặng /chiều cao2 . Nếu lớn hơn 30 là béo phì. Nếu lớn hơn 25 là thừa cân, từ 18-24 là bình thường (^^ quá rành).

Tô Tiểu Đường ở bên cạnh nghe được không ngừng thở dài, thực ra thiếu chút nữa là cô bứt phá kỷ lục cân nặng cao nhất rồi, cũng may bởi vì chuyện của Phương Cảnh Thâm vất vả bôn ba cộng thêm lo lắng không yên mới bỗng chốc gầy nhiều như vậy.

[Tôi sẽ căn cứ theo tình huống cụ thể của cô mà chia thời gian cho phù hợp, kỳ sụt cân đáng kể, kỳ tạm ngừng, thời kỳ giảm cân đều đặn, kế hoạch giảm cân trong cả bốn giai đoạn được lập ra không giống nhau, bởi vì số cân nặng khá lớn, kết hợp với các phương pháp khoa học, trong vòng 3 tháng hoàn thành kế hoạch giảm 25kg cũng không khó] Phương Cảnh Thâm cố gắng làm cho cô tin tưởng…

Lời nam thần đã nói Tô Tiểu Đường tự nhiên sẽ rất tin tưởng không nghi ngờ, cho dù cô giảm cân chưa bao giờ thành công, ngay cả khi cô cùng anh thi đậu một trường đại học kích động hưng phấn tới mức liên tục hai tháng không dính tới dầu mỡ thịt sống, chỉ uống nước hoa quả và ăn rau luộc cũng chỉ giảm còn 83,5 kg.

Tuy nói Phương Cảnh Thâm chỉ là giảm cân cho Thịt Viên, nhân tiện giúp mình luôn, nhưng Tô Tiểu Đường vẫn rất cảm động.

Anh không có lòng tốt mà trực tiếp đề nghị nói với Tô Tiểu Đường cô nên giảm cân, lại lựa chọn cách thức trợ giúp mình như vậy, làm cho cô hoàn toàn không có cảm giác vì cân nặng của mình mà mặc cảm tự ti..

Phương Cảnh Thâm, con người này tuy thoạt nhìn thì rất lạnh lùng lại khó gần, thậm chí ngay cả em ruột của anh cũng không chịu nổi, bởi vì nguyên tắc của anh khi giải quyết các vấn đề đều có tính hà khắc và cứng nhắc, cùng người kết giao cũng làm theo nguyên tắc “Quân tử kết giao đạm như nước”. Nhưng trên thực tế anh là một người rất cẩn thận và dịu dàng, lặng lẽ quan tâm đến hoàn cảnh của người khác một cách tỉ mỉ.

***

Giảm cân không có đường tắt. Giảm cân cũng rất đơn giản, ăn ít vận động nhiều. Nhưng mà năm chữ vô cùng đơn giản này thật sự để làm được cũng khó như lên trời.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Phương Cảnh Thâm gọi cô thức dậy, quả thực là sống không bằng chết.

Phương Cảnh Thâm kêu vài tiếng trước, Tô Tiểu Đường mơ mơ màng màng từ trong ổ chăn chìa một bàn tay ra, xoa xoa nhúm lông xù trên đầu anh loạn xạ: “Thịt Viên ngoan, đừng ồn, tự mình chơi đi…”.

Sau đó, triệt để vùi mình vào chăn tiếp tục ngủ..

Phương Cảnh Thâm đen mặt, nhảy phốc lên, dùng miệng kéo một góc chăn xuống. Vừa mới kéo xuống một chút Tô Tiểu Đường cũng xuất phát từ bản năng kéo chăn lại. Một người một cún giằng co qua lại..

Phương Cảnh Thâm không nói gì mà nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên thân thể tròn xoe nhảy lên cái chăn đang đắp trên người Tô Tiểu Đường, chân giẫm lên vị trí phần bụng của cô bắt đầu ấn ấn vài cái…

Có lẽ Tô Tiểu Đường bị vật nặng đè nên thoáng tỉnh táo một chút, nghĩ thầm rõ ràng mỗi lần cô ngủ đều khóa cửa phòng, chính là sợ con Thịt Viên kia làm ồn cô, hôm nay Thịt Viên vào bằng cách nào?

Sau đó bất thình lình liền nhớ tới “Thịt Viên” đã không còn là Thịt Viên kia, nhớ tới ngày hôm qua đã đồng ý với nam thần cái gì, vì thế vội vàng bỏ dậy: “A, thực xin lỗi,…Tôi ngủ mơ…”.

Phương Cảnh Thâm thấy cô thức dậy liền nhảy xuống giường, đi ra ngoài chờ cô thay quần áo, kết quả đợi rất lâu cũng không thấy cô đi ra, đi vào liền thấy, cô thế nhưng mặc quần áo được một nửa lại ngủ tiếp, xiêu vẹo mà ôm chăn nằm ở trên giường, áo khoác chỉ mặc một tay vào.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .